Năm
Bảy được hả hơ,
Thần trí bị bơ phờ,
Nói năng không kịp thở,
Bởi Bảy rối vào tơ.
Chị Hằng thích làm thơ,
Bao con tim mong chờ,
Vắng, đêm dài, bở ngỡ,
Chị Hằng chớ làm ngơ.
Anh Hưng nhiều mộng mơ,
Yêu nhiều rồi than thở,
Gởi h́nh bóng ơ hờ,
Năm xưa tuổi mộng mơ.
Anh Thơ lại không khờ,
Cười vui không vở lở,
Viết lách hết chổ (chê) chơ,
Tiếu lâm anh cũng chở.
Bạn bè
ai cũng nhớ,
Ting là kẻ se tơ,
Liên kết Xuân Quang nhờ,
Quy tụ nhiều nhà thơ.
|
Tuy Thâm c̣n
luyến nhớ,
Được tôn là Thánh thơ,
Gần đây hơi lu mờ,
Bởi áo choàng trong mơ.
Thuận Mậu vẫn c̣n
Tơ,
Văn chương anh đủ cở,
Thông thạo com-pu-ter,
Lấy vợ kẻo mẹ chờ.
Quốc
Trung vui hết cở,
Tuyệt tác một bài thơ,
Lại lo đăng bài vở,
Danh vang vọng bến bờ.
Quân Vũ như c̣n nợ,
Với bóng h́nh ban sơ,
Uống rượu rồi làm thơ,
Vu vơ và than thở...
Đức
Vinh
anh superb, (1)
Lo cho lớp
đủ cở,
Hân
hạnh “được” bạn nhờ,
Xuân Quang không bở
ngỡ.
|